Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2018

NGHỊ LỰC

NGHỊ LỰC Câu chuyện kể về Xtacdi Sáng nay, ở lớp tôi có hai người nhận được niềm vui lớn; Paul sướng điên lên vì được trả lại cuốn album, trong đó người ta còn cho cậu thêm ba chiếc tem nước cộng hòa Goatemala nữa (cậu rất ao ước được thứ tem này đã hơn 5 tháng nay rồi), và Xtacdi vì nhận được huân chương nhì trường chỉ sau john thôi! Mọi người đều ngạc nhiên và hân hoan. Nào ai có thể ngờ được? Dạo tháng mười, cậu được bố đưa đến trường, mình mặc chiếc áo nâu, đ i đôi giày da đã cũ, bố cậu nói với thầy giáo” - Xin thầy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn vì con tôi tối dạ lắm. Từ đó, tất cả học sinh trong lớp đều gọi cậu ta là thằng “đầu đất”. Nhưng, về phần mình thì Xtacdi tự nhủ: “Hoặc là bỏ học hoặc là thành công”. Và cậu ta bắt đầu học đêm, học ngày, học ở nhà, học khi đi dạo, học mọi nơi, mọi lúc. Cậu chịu khó như một con bò. Và thế là, vì hết lòng siêng năng, trả đũa lại những kẻ đã chế giễu, đã những kẻ quấy rầy đi, cậu ta vượt lên tất cả mọi người. Trước đây, cậu ta không

Cho và nhận

Cho và nhận   Tác giả Tố Hữu nói rằng: “Sống là cho đi đâu chỉ nhận riêng mình”. Từ câu nói của nhà thơ Tố Hữu. Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện về cho và nhận.   Vào một ngày đẹp trời, hai sinh viên tên John và Paul, nhà rất giàu có đến hỏi giáo sư của mình rằng:     Thưa giáo sư! Em thấy ở đời này chẳng có gì vui hết. John nói.    Paul tiếp lời của John: -            Đúng đó giáo sư, chúng em suốt ngày đi chơi, đi bar, đi nhậu với bạn bè để giết thời gian. Nhưng chúng em càng chơi, càng cảm thấy không hạnh phúc. Cuộc chơi hết thì niềm vui cũng không còn. Giáo sư có cách nào để hạnh phúc được lâu dài không? Vị giáo sư này nhìn hai cậu sinh viên, mỉm cười và nói: -                 Các em muốn tìm một hạnh phúc lâu dài ư. Ta có cách đó, các em có muốn nghe không? John và Paul mặt vừa tò mò, vừa hào hứng không biết giáo sư định nói gì, hai cậu liền thưa lên: -                  Có thưa giáo sư!      Vị giáo sư tiếp lời: -               Các em hãy nhìn ra ngoài đườn