Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2018

Hạnh phúc

Hình ảnh
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc có dễ kiếm tìm hay không? Làm sao tôi có thể kiếm được hạnh phúc đây? Đó là câu hỏi của rất nhiều người. Họ đang không biết được điều gì làm mình hạnh phúc.  Hạnh phúc thường không có khái niệm, và mỗi người sẽ có những khái niệm hạnh phúc của riêng bản thân mình. Và bạn sẽ tìm được hạnh phúc theo khái niệm của bản thân, Nhưng theo wikipedia: Hạnh phúc  là một trạng thái  cảm xúc  của  con người  khi được thỏa mãn một nhu cầu nào đó mang tính trừu tượng. Hạnh phúc là một cảm xúc bậc cao, được cho rằng chỉ có ở loài người, nó mang tính  nhân bản  sâu sắc và thường chịu tác động của  lý trí . Hạnh phúc thực sự rất dễ tìm, vì nó luôn ở quanh ta. Mỗi người sẽ có những khái niệm hạnh phúc khác nhau lên mỗi người sẽ tìm được hạnh phúc khác nhau xung quanh mình. Còn riêng tôi, khái niệm về hạnh phúc của tôi khác lắm. Tôi chỉ nhìn ba mẹ mình nở nụ cười là tôi hạnh phúc lắm rồi. Đôi khi, đang chạy ngoài đường bất chợt nhìn thấy đứa bé cười, tôi cũng cảm th

Hãy trân trọng những gì mình có

Hình ảnh
“ Có không giữ, mất đừng tìm” Tâm lý chung của chúng ta là khi có thì không biết trân trọng nhưng mất rồi mới tiếc nuối, nhưng liệu có lấy lại được hay không? Đặc biệt là trong các mối quan hệ thân thiết của ta như gia đình, bạn bè, người yêu hay thậm chí là bà hàng xóm, những mối quan hệ gần gủi với chúng ta nhất. Có khi là những đồ vật luôn bên cạnh ta. Nói thì hay lắm! Vậy làm sao có thể trân trọng những điều đó? Để trân trọng, tôi thường đặt ra cho mình câu hỏi rằng: “Hiện tại, mày đang có những điều gì? Hay ai bên cạnh mày khi mày thành công hay khi vấp ngã? Gia đình, mối quan hệ,.... Mày cần trân trọng hay không?” Đó là một vài câu hỏi để mình biết trân trọng những gì mình có. Ai trong đời cũng đôi chút hối hận vì mình đã không trân trọng những người bên cạnh ta. Có người là bố mẹ, bạn bè, người yêu,... để rồi khi xảy ra chuyện họ chỉ biết đứng một chỗ và than trách bản thân mình: Tại sao, tôi không trân trọng khi có thể? Để rồi khóc lóc và hối hận. Tôi cũng thế! T

Chiếc chìa khóa

Hình ảnh
Hôm nay, ông chủ tôi và tôi cùng đi vào Vincom để làm thẻ ngân hàng. Ngân hàng được đặt trong Vincom. Ông chủ dùng tôi để mở con ngựa sắt đỏ của ông – nó có tên là wave. Chúng tôi lang thang trên đường phố và cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được Vincom. Ông chủ gửi con ngựa sắt của ông. Ông dựng nó xuống và cất áo khoắc của ông vào cặp mà ông quên mất tối. Thế là ông bỏ tôi lại chung với con ngựa sắt của mình. Tôi nhìn ông, ông dần dần đi xa tôi. Tôi có gắng gọi ông:   “Ông, đừng bỏ con chứ. Bỏ con ở đây nhỡ ai lấy con đi thì sao ông”. Nhưng ông chẳng nghe thấy gì? Vì tôi và ông đâu cùng ngôn ngữ đâu mà nghe. Thế là ông biến mất ngoài tầm mắt của tôi. Tôi thấy cô đơn, và bắt suy nghĩ: “Nếu mình mất thì sao mà ông có ngựa mà về! Ông lại lo lắng, bực tức, trách bản thân đã để chìa khóa của mình. Giờ không biết tìm đâu ra nữa. Mình biết mà, tính ông rất hay quên mà. Ông quên mình mấy lần rồi, nhưng mấy lần đó là may thôi. Còn lần này thì sao?” Trong khi đang suy nghĩ thì đ

Lắng nghe

Hình ảnh
   Con người sinh ra có hai  tai, một cái miệng là để chúng ta nghe nhiều hơn và nói ít đi. Khi sinh ra, chúng ta sẽ mất nhiều nhất ba năm để học nói nhưng lại mất cả đời để học cách lắng nghe. Nhưng dường như trong cuộc sống này, mọi người đã quên mất rằng chúng ta có hai tai là để lắng nghe nhiều hơn chứ không phải là để nói nhiều hơn. Vì chúng ta chỉ có một cái miệng thôi, nên nói ít đi sẽ tốt hơn. Có câu nói : “ Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, Miệng không vành mó méo tứ phương”. Lợi cũng từ miệng mà hại cũng từ miệng mà ra. Viết đến đây tôi chợt nhớ đến một câu chuyện về lắng nghe. Câu chuyện có tên là: “ Đứa con bất hiếu ”       Hắn năm nay đã gần 22 tuổi rồi. Hắn cũng rời xa gia đình cũng gần 4 năm trời, cuộc sống mới đầu với hắn cũng khá dễ chịu. Hắn không phải đi làm, chỉ mỗi học và về nhà( phòng trọ nơi hắn ở). Từ năm nhất đến năm ba hắn đi bắt xe bus đến trường, lâu lâu có con xe wave của chị chạy đi học. Cuộc sống sung túc, hắn chả nghĩ ngợi gì. Tiền gửi lên

Lời xin lỗi có khó nói

Hình ảnh
Lời xin lỗi có khó nói Cuộc sống mà ai cũng có lỗi lầm chứ. Nhưng nói lời xin lỗi liệu có dễ dàng không? Theo tôi thì lời “xin lỗi” rất khó nói ra và “xin lỗi” một cách chân thành thì còn khó gấp bội. Tại sao ư? Vì lời xin lỗi nói ra người ta nghĩ là mình sai và không ai có thể chấp nhận cái sai của mình cả. Và xin lỗi cũng hạ thấp mình xuống. Vậy thử hỏi có khó nói không? Nhưng tôi lại nghĩ khác, ai dám can đảm nói ra lời xin lỗi chân thành thì người đó mới là người mạnh mẽ, người đó mới dũng cảm dám hạ cái tôi mình xuống để xin lỗi người khác. Nhận cái sai về mình. Đó mới là người đáng khâm phục. Lời xin lỗi có nói Trong một buổi tối đi siêu thị mà tôi nhớ nhất. Đó là lúc tôi biết cách phát âm từ xin lỗi trên miệng. Ba dẫn hai anh em tôi đi siêu thị. Trong lúc đi siêu thị, tôi đi theo ba và anh trai tôi – anh ấy tên là Paul và ba tôi là Philip. Tôi vừa đi vừa nghịch điện thoại không để ý đến ba và anh tôi đi đằng trước. Tôi đã đụng vào anh trai của tôi khiến anh ấy rất đ