Hành trình của loài cá hồi
Vào mỗi mùa sinh sản, đàn cá hồi thường di
chuyển một quãng đường rất dài để có thể về nơi mà chúng đã sinh ra. Chúng về với
cội nguồn để sinh sản, tạo ra những lứa kế tiếp cuộc hành trình sau những năm sống
trong biển lớn. Cuộc hành trình rất nhiều chông gai thử thách để có thể về với cội.
Những cô cá hồi cũng như mỗi người chúng ta vậy, sống và chết luôn đi bên nhau. Chúng ta cùng theo chân cô cá Ella
về hành trình trở về cội của cô nhé!
Vào một buổi sáng ở một vùng biển Đại Tây
Dương, những cô cậu cá hồi chuẩn bị hành trang, khăn gói để tiến về nơi mà tổ
tiên nó đã sinh ra chúng. Mỗi năm một lần, vào mùa sinh sản là không khí lại
càng nhộn nhịp hơn. Sứ mệnh của chúng là trở về cội để tạo ra những thế hệ kế
tiếp.
Ella được sinh ra ở một vùng nước ngọt ở một
con hồ xa xôi trong đất liền, cô chỉ nhớ được như thế. Cô có một thân hình cân
đối, trắng trẻo điểm trên đó những một màu đỏ rực rỡ pha lẫn một màu nâu huyền
ảo, màu của đất. Cô xinh đến nỗi, bao anh chàng xin được chết vì cô, nhưng tính
sang chảnh của cô đã chẳng chấp nhận một ai, chỉ người chiến thắng trong cuộc
thi hàng năm vẫn tổ chức kén chọn chàng rể cho các nàng dâu – trong đó có cô . Sau
bao nhiêu màn thi thố, cuối cùng cô để ý đến một anh chàng tên Paul.
Paul là một anh chàng có thân hình không vạm
vỡ như những chàng trai khác. Anh có một thân mình mảnh mai, nhưng rất quyến
rũ. Quyến rũ vì chất riêng của anh. Anh không khiến nhiêu người con gái để ý,
nhưng ít nhất cũng đã được Ella để ý. Chính sự thông mình, hai hước, di dỏm,
đôi khi pha chút điên điên, khùng khùng của một kẻ lúc nào cũng nhìn lên trời
và cười, thêm một chút nam tính của loài cái mấp hung dữ, thêm một chút cao bồi
của loài cá viễn trinh. Tất cả đều tạo nên con người của Paul.
Đến ngày sinh sản, hai vợ chồng cùng những
gia đình khác cập rập để chuẩn bị cho hành trình vượt cạn của các cô nàng cá
xinh xắn. Không như những loài khác, cá hồi thường vào nơi mà chúng đã được
sinh ra để sản sinh ra những thế hệ kế tiếp. Quá trình kéo dài rất lâu, mất vài
tuần để có thể về đến nơi mà chúng cần tới.
Trong quá trình về miền viễn chinh xa xôi,
có rất nhiều những khó khăn và nguy hiểm. Khó khăn việc những đoàn cá hồi phải
bơi ngược dòng nước, vượt qua những thác nước thấp và cao để có thể về nơi mà
chúng được sinh ra. Bên cạnh đó, cũng có những nguy hiểm chết chóc đang rình nhập,
như những con gấu háu đói, đã được trau dồi điêu luyện để tấn công và xé xác
con mồi. Không chỉ có thế, đại bàng, một loài động vật sống trên trời xanh thẳm,
cũng nhân cơ hội này để vỗ béo cho mình trong mùa đông sắp tới. Không biết hành
trình của Paul và Ella có trở về cội nguồn của mình hay không?
Vậy là hành trình đã bắt đầu được vài ngày
rồi. Ella và Paul cùng những anh em khác của mình đang tiến gần tới bờ biển Đại
Tây Dương. Hành trình mới chỉ trải qua có một phần ba chặng đường vậy mà đã
không ít cô chú đã ra đi. Những động vật máu lạnh dưới biển cũng đã trực chờ sẵn
trên đường đi của Paul.
-
Paul cẩn thận, anh có nhìn thấy đàn cá mập đang tiến đến chỗ chúng ta
không? Ella nói.
Anh có thấy, chúng ta cần phải bơi nhanh hơn nữa để có thể vượt qua được
những con hung tợn này? Mà em đang mang trong mình giọt máu của hai chúng ta.
Em lên nhanh lên, anh sẽ bảo vệ em khỏi đàn cá mập này. Paul tiếp lời.
Dạ anh! Em sẽ cố bơi nhanh để vượt qua khỏi lũ cá mập này.
(bạn hãy mường tượng ra đàn cá hồi đang
bơi, và những con cá mập thì tạo thành vòng tròn để lừa những con cá hồi lại sâu xé, ăn thịt chúng)
Và thế là nguy hiểm đầu đã vượt qua. Paul
cùng Ella rất sợ, tim của hai vợ chồng vẫn còn đập rất nhanh và mạnh. Nhìn lại
phía sau, những gia đình khác đã không còn tiếp tục được hành trình nữa. Không
còn thời gian, hai vợ chồng tiếp tục cùng nhau trên hành trình phía trước.
Cũng đã đến được bờ, vậy là hành trình đã
đi được hơn một phần ba chặng đường. Đường còn rất dài, hai vợ chồng tâm sự nhỏ
nhẹ với nhau.
Anh ơi! Em vừa mệt vừa sợ, không biết
chúng ta có đến được nơi cần đến không anh! Ella nói.
Không sao đâu em, có anh bên cạnh, gia
đình ta sẽ đến được nơi đó, và con chúng ta sẽ được chào đời. Paul an ủi Ella.
Ella được Paul an ủi, cô yên tâm hơn để tiếp
tục chặng đường của mình.
Đi được hơn hai phần ba chặng đường mọi thứ
đang có vẻ như rất bình yên, cho đến khi những cơn giông bão bắt đầu ập đến. Tiếng
sét như xét toạc bầu trời được bao phủ bởi những áng mây đen ngòm kéo theo những
giọt mưa rơi lác đác trên mặt dòng sống. Đàn cá hồi chao đảo, tách đàn bởi những
con Gấu nâu với móng vuốt sắc bén, hàm răng sắc nhọn, đợi sẵn ở những mặt ở nơi
nước nông.
Em, cẩn thận! Những con gấu nâu đã trực sẵn
chờ đợi chúng ta ở kia kìa. Như anh đã nói, hãy dùng những gì đã được học để vượt
qua những con gấu đó nhé! Paul nhắc nhở.
Em quên rồi anh. Cô đang run, mặt cô tái
mét vì sợ, cô sợ mình bị bắt, cô tưởng tượng mình đang bị xé bởi hàm răng sắc
nhọn kia.
Không! Em phải mạnh mẽ lên, em vì anh và
vì con chúng ta, em phải vượt qua những con gấu đó. Em không thể sinh con ở đây
được. Mạnh mẽ lên! Paul hô to để chấn tĩnh Ella.
Dường như nỗi sợ đã lấn áp tâm trí của
Ella, cô không còn nghe thấy những gì mà Paul đã nói, mọi thứ trong cô giờ trở
nên chống rỗng. Cô nhìn những con cá khác, đồng bạn của mình, từng người, từng
người. Họ đang trong hàm rằng sắc nhọn kia. Càng nhìn cô càng sợ, mọi thứ được
học cô đều đã quên. Mặc kệ lời Paul nói, cô cũng không quan tâm, cô bỏ tất ở
ngoài tai.
Sau một hồi không làm gì cả, cô đứng yên một
chỗ, không động đậy. Cô đang nấp sau tảng đá để trốn tránh. Paul đến gần, cố gắng
hét thật to để cô nghe thấy. Paul cố gắng, và rồi công sức của anh cũng được đền
đáp. Ella đã nghe được tiếng của anh. Cô cố gắng bình tâm suy nghĩ lại: “Mình
nhất định vượt qua những con gấu kia. Dù cho nó to cỡ nào cô cũng không sợ, vì
con mình, mình phải chiến thắng nó.” Cô ra khỏi nơi ẩn náu của mình, bình tâm một
chút, cô bơi thật nhanh, cô nhắm mắt lại, căn điểm mình bay khỏi mặt nước. Cô nhất
định vượt qua thác nước phía trước – trong đầu cô đinh ninh mình sẽ không sao,
mình không sao!
Giống như một vận động viên nhảy xa, cô lấy
đà, tăng tốc từng đoạn. Đến điểm căn từ trước. Cô bay lên khỏi mặt nước, mắt nhắm
chặt. Một bàn tay chạm nhẹ vào cô. Cô biết mình vừa bị con gấu quẹt nhẹ vào
mình. Cô không dám mở mắt, cô vẫn nhắm lại, cô vượt qua con gấu lúc nào không
hay. Cô rơi xuống nước, một tiếng tõm, mặt nước hất tung tóe vào mặt gấu. Vậy
là cô đã vượt qua được con gấu đó rồi.
Hành trình của Ella và Paul tiếp tục. Mặc
dù phía trước vẫn còn nhiều nguy hiểm nhưng nguy hiểm khó khăn nhất cô đã vượt
qua. Cô đã vượt qua nỗi sợ lớn nhất của đời mình. Lớn nhất của hành trình, vậy
thì cô còn sợ gì nữa. Cô tự nhủ với bản thân mình vậy.
Cuối cùng, thì hai vợ chồng cũng đã đến được
nơi mà mình cần đến. Họ sinh những đứa con của mình. Chúng sẽ lại tiếp nối hành
trình của cha mẹ chúng nó để lại cho chúng nó.
Như các bạn đã biết, loài cá hồi sau khi
sinh sẽ từ giã cõi đời. Có thể nói rằng khi sứ mệnh của chúng được hoàn thành
thì cũng là lúc chúng ta ra đi và để lại cho những thế hệ kế tiếp, tiếp tục
công việc của nó.
Trong Kinh Thánh Chúa Jesus cho nói tới việc
phải chết đi mới sinh nhiều hoa trái. Bạn hãy nghiệm xem, tất cả mọi loài
đều như thế! Lúa khi bạn gieo, những hạt lúa sẽ chết đi, nhưng khi chết đi
chúng sẽ được nảy mầm thành cây lớn và chúng sẽ sinh ra những hạt thóc mới. Còn
không chết đi thì chúng sẽ chỉ là những hạt thóc đơn côi mà thôi.
Hành trình của chúng ta cũng không khác mấy
với hành trình của loài cá hồi. Chỉ khác một điều rằng, loài cá hồi chỉ làm
theo quán tính, và chúng chỉ là một việc đó là về một nơi để sinh sản. Còn con
người chúng ta thì khác. Chúng ta có sứ mạng riêng không ai giống ai. Đến một
ngày rồi chúng ta cũng chết, dù có tìm được sứ mạng đó hay không?
Ai tìm được và sống cho điều đó, thì khi
chết đi họ sẽ sinh được nhiều hoa trái, còn ai không tìm ra được, cũng không
sao, họ vẫn chết, họ vẫn sinh ra hoa trái, nhiều hay ít còn phụ thuộc vào cách
họ sống và gieo trồng điều đó. Cũng có những người họ cũng giống như những hạt
thóc, mãi mãi cô đơn.
Bạn đã bao giờ tự hỏi bản thân của mình rằng:
“cội nguồn của tôi ở đâu chưa? Hay bạn vẫn đang mải mê đi tìm? Nhưng tôi chắc một
điều rằng: nếu bạn tìm thì bạn sẽ có câu trả lời.
“Cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy,
và cứ gõ cửa thì sẽ mở cho” – Kinh Thánh.
Tôi chắc rằng bạn cũng sẽ tìm ra cội nguồn
của mình thôi. Bạn cũng sẽ dễ dàng trả lời cho câu hỏi “Tôi là ai? Tôi sống để
làm gì?” Còn với tôi, tôi chẳng là ai, và cũng chẳng biết mình là ai. Tôi chỉ
biết tôi là người nhỏ bé, là người phục vụ người khác giữa đời. Để từ đó họ có
thể tìm được và biết được mình là ai, không như tôi, tôi không biết mình là ai.
Cuối bài viết tôi xin gửi tới các bạn một
lời nhắn nhủ rằng: “Hãy sống như mình muốn sống, để cuộc sống của bạn có ý
nghĩa hơn. Hãy biết mình sống để làm gì?”
Nhận xét
Đăng nhận xét