Từ việc cắt tỉa cây cảnh đến nghệ thuật buông bỏ



Một ngày đẹp trời, khi tôi còn ở nhà. Một nơi yên bình, ít tiếng xe cộ và những tiếng còi inh của của thành phố đã không còn nữa. Một nơi khi về đêm, trong sự tĩnh mịch của thiên nhiên nghe được những tiếng sóng gầm vỗ bờ, với những tiếng gió vi vu đập vào tán lá cây gần nhà của tôi. Kết hợp với những tiếng kêu xa xa, và gần gần của những loài động vật sống về đêm. Tất cả tạo nên một bản nhạc thiên nhiên bình yên của nơi nông thôn vốn có.

Ở trong khuôn viên của nhà tôi, chú tôi có trồng những loại cây cảnh đã được tạo thế cũng như những cây đang chờ được tạo thế khi mà chúng đủ tuổi. Những cây xanh đó được trồng cũng khá lâu rồi. Trước khi tôi rời xa mái nhà thân yêu của mình. Tôi không nhớ nữa nhưng chắc cũng phải 5 năm gì đó. Cây to, những gốc rễ to bằng bắp chân của người trưởng thành, tán lá um tùm che một khoảng không gian nơi trồng cây. Tuy không phải là loại cây lấy bóng mát, nhưng đối với những cây trồng để làm cảnh thì nó cũng khá to.

Lúc đó, tôi còn ở nhà, cũng là lúc đến thời gian cây được tạo dáng hay còn gọi là thế theo từng ngôn ngữ của vùng miền. Chú cũng không phải là người sành về việc chơi cây cảnh, nhưng cũng không phải là người không biết gì về các thế. Chắc do thích cây cảnh, nên chú có tìm hiểu về những thế trên mạng gì đó. Thấy chú cũng có hay ra cắt tỉa đối với một số cây nhỏ. Nhưng không, những cây này khá to nên với kiến thức của chú thì chắc không thể nào có thể uốn nắn theo những thế đẹp. Thế là chú đã thuê một nghệ nhân lành nghề về cây cảnh.

Khi nhìn qua cây xanh, ông đã suy nghĩ cho cây cảnh một thế rất đẹp. Tôi cũng không còn nhớ gì về cái tên gọi đó. Nhưng khi nói về ý nghĩa thì nó lại rất hay. Ý nghĩa của tên thế cây cảnh thể hiện sự quây quần của con cháu, sự đoàn kết, yêu thương trong một đại gia đình nhiều thế hệ.

Trước khi người nghệ nhân nói về thế cho mọi người biết. Như bạn biết đấy, mọi người cũng sẽ bàn tán cho cây này. Tôi cũng thế, tuy không phải là người thích chơi cây cảnh nhưng cũng xen vào nói vài thế để cho không khí vui vui. Tôi đưa ra một cái tên “rồng ngồi, hổ quận”, thực ra tôi cũng chẳng biết nó là thế gì, nhưng vẫn cứ nói, cốt chỉ tạo ra tiếng cười cho mọi người, hay cũng có câu để nói. Vậy là khi nghệ nhân cây cảnh nói về thế, và ý nghĩa của nó thì chú tôi đồng ý luôn. Với sự lành nghề lâu năm của một người chuyên về cây cảnh, và đồ nghề sẵn có của mình, ông bắt đầu tạo thế cho cây cảnh, từ những cành nhỏ đến những cành lớn.

Với một nghệ nhân, nhưng khi ông bắt đầu thực hiện thì không còn là nghệ nhân nữa mà là một nghệ sĩ cây cảnh. Một người đam mê cây cảnh, ông tỉ mỉ, cắt tỉa từng cành một, đắn đo suy nghĩ từng cành một để lỡ khi ra quyết định cắt lại ảnh hưởng đến thế tổng quan của cả cây. Để tạo thành một thế đẹp không chỉ cần thời gian mà còn cần sự tỉ mỉ, cẩn thận và cả tư duy của một người nghệ sĩ mà cần cả tình yêu đối với cây cảnh, mới cho ra đời một thế đẹp và ý nghĩa như thế.

Nhìn người nghệ sĩ cắt tỉ, tôi lặng người và suy nghĩ về cuộc đời của mình. Có phải ta cũng là một người nghệ sĩ đang cắt tỉa chính cuộc đời của mình không? Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn nhìn người nghệ sĩ ân cần cắt tỉa từng cành một. Tưởng tượng ra cuộc đời của mình cũng giống như cái cây kia, đang được mình cắt tỉa tạo nên thế của riêng mình, hay là thế của những người xung quanh. Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi vẫn suy nghĩ cho chính cuộc đời mình.

Chả mấy chốc, cây cũng thành thế. Tuy chỉ là khuôn thế ban đầu nhưng tôi đã nhìn ra thế mà người nghệ sĩ đã nói tới. Tự hỏi bản thân “Liệu mình đã ra thế gì chưa? Hay vẫn còn là một cái cây rậm rạp chưa được cắt tỉa?” Nhìn từng cành nhỏ được người nghệ sĩ cắt tỉa cũng như những thói quen không tốt của mình. Hẳn là rất nhiều thói quen không tốt của tôi vẫn chưa được cắt tỉa. Bởi tôi vẫn chưa cho phép bản thân mình cắt tỉa nó. Những thói quen khiến tôi chưa tốt lên, rất nhiều thói quen không tốt như ngủ trễ hay ngủ nướng, phán xét người khác,… rất nhiều.

“Suy nghĩ tạo nên hành động, hành động tạo nên thói quen, thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên kết quả”.

Không chỉ như thế, khi đã cắt tỉa xong những cành nhỏ, không cần thiết để tạo nên một cái cây đẹp. Ông tìm những cành cây đã bị sâu ăn tỉa để cắt bỏ đi. Bởi những cành cây đó đã không làm đẹp cho cái tổng thể mà còn ăn mòn những dưỡng chất của những cành cây khác. Tôi cũng vậy, đôi khi có những mối quan hệ không khiến mình tốt hơn mà còn tệ hơn mỗi ngày. Có những mối quan hệ đến rồi sẽ đi, nhưng đôi khi lại không nỡ từ bỏ.  Bên cạnh đó, còn có cả những chiếc lá già cỗi vẫn còn cố gắng níu giữ lại. Nó tượng trưng cho quá khứ đã qua. Hẳn tôi vẫn hay nghe “quá khứ đã qua sẽ không lấy lại được” nhưng không hiểu sao tôi vẫn cố gắng níu giữ quá khứ. Chỉ sống cho những quá khứ đã qua, để rồi tôi quên mất hiện tại và cả tương lai phía trước. Buông bỏ là sẽ đau, cũng như việc cắt tỉa đi từng cành cây dù to hay nhỏ nhưng nếu không cắt tỉa thì sẽ không tạo ra một thế cây đẹp và ý nghĩa như thế!


Bạn thân mến! Buông bỏ chỉ có hai tiếng nhưng để thực hiện nó thì không dễ. Đôi khi chúng ta không dám buông bỏ, bởi vì chúng ta sợ đau, chính vì sợ đau mà ta mới không dám bước qua vòng quan toàn của bản thân. Không dám cho phép mình được tốt hơn. Dẫu biết là đau, nhưng mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi. Cái gì cũng phải học, vậy hãy học cách buông bỏ để chúng ta có cuộc sống tốt hơn mỗi ngày.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Than

Nghệ Thuật Làm Chủ Tâm Trí Bản Thân

I Love My Family

Tha hay không tha? Lòng vị tha còn tồn tại....

Hành trình của loài cá hồi

BƯỚC THEO NGÀI

Tôi là một kẻ khùng

Mục đích sống

Gửi em... Người con gái tương lai