Lòng Khoan Dung
Tôi xin trích lại một câu
chuyện dụ ngôn trong Kinh Thánh có tên là : Đứa con ngoan đàng
Một người kia có hai con
trai. Người con thứ nói với cha rằng: "Thưa cha, xin cho con phần tài sản
con được hưởng. Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người
con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng,
phung phí tài sản của mình.
"Khi anh ta đã ăn
tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta
bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng; người
này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho
đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: "Biết bao
nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói!
Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: "Thưa cha, con thật đắc
tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một
người làm công cho cha vậy. Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta còn ở
đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh
ta và hôn lấy hôn để.
Bấy giờ người con nói rằng:
"Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con
cha nữa... Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng: "Mau đem áo đẹp nhất
ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con
bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! Vì con ta đây đã chết mà nay
sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy". Và họ bắt đầu ăn mừng.
"Lúc ấy người con cả
của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy
múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời:
"Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khỏe. Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ.
Cậu trả lời cha: "Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng
khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con
ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của
cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!
"Nhưng người cha nói
với anh ta: "Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều
là của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà
nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy." - trích Phúc âm Lu-ca 15:11-32.
Đọc xong câu chuyện chắc
các bạn cũng có cảm nhận dành riêng cho bản thân mình đúng không? Đối với tôi là một người Công Giáo nhưng tôi sẽ không chia sẻ nhiều liên quan đến Tôn Giáo.
Và tôi sẽ chia sẻ khi đến lúc thích hợp. Qua câu chuyện này, các bạn sẽ nhận ra
được ít nhiều người con giống bản thân mình. Cũng đối xử như thế với ba mẹ, câu chuyện cho ta thấy được điều gì? Đó là lòng khoan dung vô bờ bến của người
cha. Người cha đã không trách móc đứa con. Bên cạnh đó, khi anh ta còn ở đằng
xa thì cha anh ta đã động lòng thương. Còn mở tiệc tùng chào đón anh, tha thứ mọi
lỗi lầm mà anh ta đã làm đối với cha của mình. Một sự tha thứ vô điều kiện, thật
tuyệt vời! Đúng với câu nói: “Sự khoan dung là một vị thuốc duy nhất để chữa những
lỗi lầm đang làm bại hoại con người khắp trong vũ trụ” - .Voltaire.
Tôi xin chia sẽ đôi chút
về câu chuyện của người em họ của tôi. Em tôi đến bây giờ, thì nó hơn tôi khoảng
2 tuổi. Nhưng cả mấy năm rồi, tôi không gặp em nó. Mọi người biết tại sao
không? Em tôi đã đi tù khoảng hơn 3 năm rồi. Trong thời gian còn hầu tòa, tôi
nghe rất nhiều những lời dèm pha của những người xung quanh. Ngay cả chính họ
hàng, cũng lên án em là một thằng tội lỗi. Họ không lấy một chút động lòng để
cùng đồng cảm, và nói chuyện với em. Khi đó, tôi còn ở trong nam nên không có
thời gian nói chuyện với em. Ai chả có những lúc phạm sai lầm, ngay cả chính bản
thân mỗi người, cũng là kẻ có tôi. Vậy tại sao chúng ta cứ phải lên án những
người khác. Sao chúng ta không đồng cảm vì chúng ta đều là kẻ có tôi. Và như thế,
họ cứ nói, cứ nói, khiến chính bộ mẹ em cũng xấu hổ với hàng xóm vì đã có đứa
con như em. Hãy thử hỏi, trong trường hợp này, có nên dùng lòng khoan dung để
tha thứ cho đứa con tội lỗi của mình hay không? Vì nó cũng đang phải trả giá
cho những lỗi lầm của mình ở trong tù. Tưởng tượng khi em ra tù, và mọi người
không dùng lòng khoan dung để đón em về, thử hỏi em có thể trở thành một người
tốt được hay không? Hay lại như Chí Phèo – Ai cho tôi lương thiện.
Nhận xét
Đăng nhận xét