Buổi học cuối cùng thời áo trắng



Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày hắn rời khỏi ngôi trường cấp 3 hắn từng gắn bó ở đó ba năm học. Hắn sinh ra trong một gia đình miền quê xa xôi, ngôi trường hắn học cũng không phải là ngôi trường top đầu của tỉnh nhưng cũng không phải là top cuối. Hắn học ở trường này, chỉ là nhà hắn gần ở đây và hắn lại không muốn đi xa. Những năm tháng ở đây đã tạo cho hắn những kỉ niệm không thể nào quên cùng với những người bạn tuyệt vời mà hắn có.


Thời gian trôi đi thật nhanh, chả mấy chốc đã bốn năm rồi, kể từ ngày cuối cùng hắn còn ngồi trên ghế nhà trường. Giờ hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn có những người bạn mới, không khí mới, và cả công việc mới. Công việc của hắn không được suôn sẻ lắm nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy hạnh phúc, hắn đã biết được con đường hắn theo – con đường hiện tại, còn sau này thì hắn cũng chưa biết, trong khi những người khác thì đang mải tìm kiếm điều mà họ được sai đến để làm.

Giờ đây hắn ngồi một mình trong căn phòng nhỏ bé khoảng 15 m2, không gian như nhỏ lại làm hắn nhớ về thời gian hắn còn học cấp 3. Thời gian khi đó thật đẹp. Trong suy nghĩ của hắn chỉ nhớ về những kỉ niệm đẹp ở bên những người bạn của hắn, mà điều này chỉ còn là những kỉ niệm trong suy nghĩ của hắn. Mỗi lần nghĩ về những kỉ niệm này, hắn lại có những cảm xúc hắn nâng nâng mỗi khi nhớ về thời gian cuối cấp 3. Khuôn mặt của hắn nặng trĩu sự nhung nhớ về một thời gian áo trắng đã qua.

Trong đời ai cũng có những kỉ niệm, những kỉ niệm đẹp sẽ đọng lại trong tâm trí mỗi người. Mỗi lần nhớ về là những cung bậc cảm xúc lại trào về như thác nước chảy ngược về thượng nguồn. Hắn nằm xuống, những hơi thở nhẹ nhàng, hắn mơ màng trong giấc ngủ ban ngày. Nhưng âm nhạc du dương khiến hắn càng nhớ những tháng ngày bên nhau cùng những người bạn. Mặc dù thời gian đã rất xa rồi, nhưng vẫn không thể nào làm mờ đi những giây phút đẹp khi chúng ta bên nhau.

Có lẽ hắn vừa mới thiếp đi thôi vì hắn còn chưa ăn trưa và đồng hồ vẫn chỉ 11h45, nhưng không hiểu sao toàn thân hắn tràn ngập một cảm giác lạ lùng. Hắn mơ màng trong những ngày hắn còn học ở trường cấp 3, nơi ươm mầm ước mơ đại học của hắn. Mọi thứ dường như được sống lại thêm một lần nữa. Hắn nhìn quanh phòng, mọi thứ vẫn như cũ, ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa sổ chiếu vào căn phòng một cách yếu ớt, và tự nhiên hắn cảm thấy hạnh phúc khi những hình ảnh đó ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Hắn cố gắng tự chủ nhưng đầu óc của hắn không ngừng nhớ về những kỉ niệm hồi đó. Hắn không muốn dậy nữa, hắn muốn sống mãi trong từng khoảng khắc đẹp nhất cuộc đời hắn.

Có một âm thanh kì lạ như tiếng vo ve ở đâu trổi lên, lúc đầu còn nhỏ nhưng càng ngày càng to. Đốp! chết mày nhé muỗi, giám ngắt quãng cảm giác lúc này hả. Hắn tiếp tục mơ màng trong giấc ngủ trưa ban trưa trong cái bụng đói với mùi thơm của đồ ăn đang chín. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có một mãnh lực kỳ lạ thúc đẩy hắn muốn ngồi bật dậy nhưng thể xác hắn lại không chịu ngồi dậy. Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng vô hiệu, chân tay không theo mệnh lệnh của não bộ. Hắn để đó không cố gắng vùng vẫy nữa. Hắn để mọi thứ tự nhiên, hắn thấy mọi thứ như không. Người hắn nhẹ nhõm hơn mọi khi, hắn cảm giác như hắn đang nằm bồng bềnh trên biển cả bao la. Dường như có một sức mạnh nào đó đang giúp hắn trở về với những kỉ niệm đẹp hồi đó. Cảm giác nhẹ nhõm xuất hiện, hắn chỉ biết nở một nụ cười thỏa mãn.

Những hình ảnh xuất hiện mỗi lúc một rõ hơn. Những người bạn, khung cảnh của lớp học, sự kiện trong quá khứ dần xuất hiện trước mặt hắn. Hắn cố gắng quan sát mọi thứ, hình ảnh càng lúc càng rõ hơn. Hắn quan sát xem hắn ngồi chỗ nào. Oh! Kia rồi, hắn đã thấy bản thân mình trong lớp học, hắn thấy hắn ngồi chung quanh những người bạn tuyệt vời của hắn. Hắn đang trò chuyện cùng với những người bạn để tìm ra cách giải bài tập. Hồi đó hắn cũng được cho là học khá trong lớp( hắn tự đánh giá bản thân mình như thế). Cuộc tranh luận đang rất sôi nổi. Mỗi người một ý kiến để tìm ra các giải. Mọi người đang cắm đầu suy nghĩ, mỗi người một cách để xem ai tìm ra lời giải hay hơn.

Hắn nhìn thấy mọi người xung quanh rất náo nhiệt, người nói kẻ nghe. Người làm việc này, người làm việc kia giống như một cái chợ nhỏ. Hồi đó hắn đâu nhìn được những hình ảnh này. Hắn vẫn đang mơ hồ trong giấc ngủ ban ngày. Người hắn vẫn thế, một cảm giác bồng bềnh trên mặt nước. Hắn vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh của hắn, mùi thơm đồ ăn mỗi lúc một rõ ràng hơn. Hắn vẫn nằm im trên chiếc giường êm ái của hắn. Những hình ảnh càng lúc, càng hiện về rõ hơn. Hắn nhìn thấy những người bạn mua bánh rán về cho cả lớp. Mùi bánh rán hắn vẫn còn nhớ, nó thơm như mùi hắn vừa ngửi được. Hắn thèm bánh rán, đã lâu lắm rồi hắn chưa được thưởng thức món bánh rán gấc màu đỏ mà chắc chỉ có ở nơi của hắn. Trông nó rất đã mắt, mọi người chia nhau ra ăn, nhìn mặt mấy bạn biểu cảm trông mới ngon làm sao. Hắn như muốn rớt vài giọt gì đó trong miệng ra ngoài. Hắn cố gắng kìm nén, và hắn chuyển hình ảnh khác để giọt nó khỏi chảy ra.

Hắn nhìn thấy buổi cuối cùng của lớp học, ngày mà mọi người còn học chung với nhau. Ngày cuối để hôm sau chuyển lớp ôn tập cho việc thi đại học theo nguyện vọng ôn thi thi từng khối của mọi người. Những giọt nước mắt đã lăn, những chiếc áo trắng được điểm thêm những dấu tích kí bút. Những lời chúc tốt đẹp được mọi người lưu trữ vào cuối sổ nhỏ. Cảm xúc lúc này thật khó tả, tiếng cười có, những giọt nước mắt cũng có. Tất cả tạo nên một buổi cuối cùng thật ý nghĩa và đầm ấm của những người bạn. Hắn nhìn thấy mình trong đó, hắn vẫn ngồi ở chỗ của mình, những người bạn của hắn thì chúc mừng, cùng chụp những bức ảnh kỉ niệm. Còn hắn, hắn vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ của lớp. Trong hắn đầy cảm xúc, những cung bậc cảm xúc chắc chỉ có những người sống nội tâm mới hiểu. Bạn hắn để rủ hắn chụp chung bức ảnh kỉ niệm, nhưng hắn chỉ cười và không nói gì. Hắn tiếp tục ngồi đó, nhìn ra cánh cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn nghĩ đến tương lai, hắn nhìn mọi người, hắn nhìn bản thân hắn. Hắn hỏi: “Rồi sau này sẽ ra sao? Mình sẽ đi đâu về đâu? Bạn của mình sẽ thế nào? Liệu có còn như thế này nữa không? Giờ vui đó sau này sẽ như thế nào?” Hắn như hoàn hồn lại một lúc, hắn cử động tay chân, giờ hắn đã thoát ra khỏi mặt nước biển xanh ngắt, những con sóng không còn chạm vào hắn. Hắn cũng không còn cảm nhận sự bồng bềnh lúc trước của hắn nữa. Những hình ảnh cũng bắt đầu phai dần, bạn của hắn cũng xa dần trong tâm trí của hắn. Hắn cố gắng nhớ lại một vài hình ảnh nhưng hắn cố lắm cũng chỉ nhớ lại được một hình ảnh thì hắn thức giấc.

Hắn nhìn thấy buổi trưa hôm đó cũng vào giờ này, những người bạn rất thân của hắn ngồi lại với nhau. Cùng nhau uống beer, cảnh đó rất đẹp. Những người bạn tuyệt vời vẫn còn luôn bên nhau, bỏ qua những khoảnh khắc phía trước, giờ đây chỉ còn hắn với những người bạn cuối cùng. Những người bạn đã cùng hắn giải bài tập, cùng nhau phát triển, cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp để rồi giờ đây hắn mới có để nhớ lại. Công, Phòng, Tuyết, Ngoan, Trình, Quang, Hùng, Tiến, Hiền cảm ơn các bạn rất nhiều. Những người bạn đã cùng hắn trải qua những thăng trầm trong thời gian 3 năm mộng mơ.

Hắn đã tỉnh lại, mùi thơm khiến hắn ngày càng đói, cái đói của sự thèm khát. Hắn dậy để ăn trưa, và hi vọng hắn có thể tiếp tục mơ màng những kỉ niệm đẹp của hắn. Hắn dậy, hắn nghĩ về những người bạn của hắn, giờ không biết các bạn ra sao. Hắn ước gì có nhiều thời gian hơn bên những người bạn của hắn. Hắn thầm ước rằng: cảm ơn các bạn đã đến bên tôi, cùng tôi phát triển, cùng tôi tạo nên những kỉ niệm đẹp để khi tôi nhớ về, cảm xúc vẫn nâng nâng như hồi ta quen biết nhau. Chúc cho các bạn sống cuộc đời ý nghĩa hơn, và tìm ra con đường mà các bạn sẽ theo và khiến các bạn hạnh phúc hơn.

Bạn thì có nhiều, nhưng tìm được những người bạn ý nghĩa thì rất là khó. Khi bạn tìm được thì hãy cùng họ tạo nên những kỉ niệm không bao giờ quên nhé!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Than

Nghệ Thuật Làm Chủ Tâm Trí Bản Thân

I Love My Family

Từ việc cắt tỉa cây cảnh đến nghệ thuật buông bỏ

Tha hay không tha? Lòng vị tha còn tồn tại....

Hành trình của loài cá hồi

BƯỚC THEO NGÀI

Tôi là một kẻ khùng

Mục đích sống

Gửi em... Người con gái tương lai