Tình đơn phương




Ấp ủ một mối tình đơn phương chưa bao giờ là dễ chịu nhưng người chìm đắm trong mối tình đó vẫn lấy làm vui vì những yêu thương cóp nhặt.


Nhiều người bảo đơn phương buồn lắm. Ừ thì đơn phương mà, sao không buồn cho được nhưng thứ tình cảm đó là một điều kì diệu nhất trước giờ tôi từng thấy.
Hắn là một chàng trai đã sống suốt những năm tháng học trò bằng mối tình đơn phương ấp ủ cho riêng mình. ấy và hắn là hai người bạn cùng học chung một trường cấp ba, cùng chung một lớp học, nhưng không ngồi chung một bàn.

Cô ấy là một nửa mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay. Em là người mà hắn luôn gửi những điều tốt đẹp chỉ trong suy nghĩ. Trong hắn, hình ảnh của cô ấy đã quen thuộc đến độ đi vào tiềm thức cùng với sắc vàng rực rỡ của hoa cải cuối Đông – sắc vàng tỏa nắng, ấm áp hệt như nụ cười của em vậy.

Hắn là một người học sinh khá của lớp, hắn học khá những môn tự nhiên hơn là những môn xã hội. Còn cô thì học khá những môn xã hội hơn là những môn tự nhiên. Như định mệnh đã sắp đặt, cô là nửa kia của hắn, hai người bù trừ cho nhau thật xứng đôi vừa lứa.

Lớp hắn mỗi tuần đổi chỗ một lần, nói là đổi chỗ thôi, nhưng chỉ là đổi chỗ xoay theo chiều kim đồng hồ. Hắn ngồi phía sau cô, chỉ cách cô một bàn. Hắn ngồi vị trí rất thuận tiện làm việc riêng. Vào  giờ học hắn không thích, là hắn lại thần người ra và ngắm nhìn cô. Có những lúc bạn hắn phải gọi hồn hắn về, vì lúc đó hắn đâu còn tâm trạng cho những việc khác nữa.

Với nhiều người, cô không phải là người con gái đẹp nhất, nhưng trong mắt hắn cô vẫn là người con gái tuyệt vời nhất. Cô có một làn da trắng như tuyết, nhìn rất đoan trang, mái tóc dài qua vai, hơi xoan xoan trông cô rất dễ thương, nhất là nụ cười không thể rạng rỡ hơn, nụ cười đó đã gây ấn tượng không ít người, và hắn cũng không phải ngoại lệ. Cô có một giọng nói nhỏ nhẹ khiến con tim hắn như ấm lại mỗi khi hắn nghe cô nói. Có lẽ vậy mà cô rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cô không có chiều cao lý tưởng như những người con gái khác, nhưng đối với hắn, cô ấy vẫn là người đẹp nhất.

Giờ đây, hắn ngồi một mình nhớ về bóng dáng ấy. Bóng dáng đã làm hắn một thời sao chết mê chết mệt. Ngoài trời mưa ào ào như làm khóc thương cho mối tình đơn phương của hắn. Giờ đây, hắn vẫn đơn phương nhưng không được nữa rồi. Cô đã yêu một người con trai khác. Khi mới nghe, lòng hắn như co thắt lại. Hắn không nói, hắn sẽ giữ tình cảm đó cho riêng hắn mà thôi.

Người ta nói: Tình yêu đơn phương là tình yêu vĩ đại nhất nhưng cũng mang đến nhiều đau khổ nhất. Đã ôm cho mình mối tình chỉ riêng mình biết, chỉ riêng mình gặm nhấm thì còn gì đau đớn bằng. Tuy nhiên, tình yêu đơn phương lại là tình yêu mang nhiều sự hi sinh và tránh xa những ích kỉ, nhỏ nhen thường thấy hơn.

Năm cuối cấp ba, vào ngày 26/3 hàng năm, nhà trường thường tổ chức tiệc cho từng lớp tại trường. Không khí rất vui vẻ, các lớp học bắt đầu chụp kỉ yếu với nhau. Tiếng la ó khắp nơi xen kẽ là tiếng nói cười rôm rả của những cô cậu học sinh, tất cả tạo nên một không khí rộn ràng, tấp lập của ngày 26/3. Hắn đi ra ngoài, một mình có một chút suy tư nhè nhẹ. Hắn đạp lên những chiếc lá khô trên sân trường nghe thật giòn tan trong ánh nắng tươi mới của cuối xuân. Hắn tiếp tục đi trên bãi cỏ xanh mướt. Hắn cảm nhận mùi hương của cỏ đang chạy ngược vào sống mũi, mùi hương quen thuộc của đồng lúa, với những năm tháng tuổi thơ của hắn. Hắn đứng đó, ngắm nhìn cô từ phía xa. Hôm nay, trông cô thật đẹp. Cô đẹp hơn mọi ngày trong ánh nắng của cuối xuân. Hắn tiếp tục bước đi trên bãi cỏ xanh ngắt. Hắn muốn tiến lại phía cô để nói cho cô biết rằng: “Hắn rất thích cô”. Nhưng rồi, hắn sợ, hắn sợ bạn bè trêu đùa, hắn sợ cô không đồng ý, hắn sợ làm tổn thương cô. Tiếng gió vẫn vi vu thổi. Những cơn gió thổi vào trong của hắn, hắn cảm thấy xe lạnh của không khí cuối xuân.

Cô vẫn ở đó, chụp với bức ảnh kỉ yếu cùng bạn bè, nhưng không biết rằng phía đằng xa khi đang có một người con trai dõi theo cô từng bước. Vẫn là những tiếng nô đùa, của những bạn đồng trang lứa, họ hò hét, những tiếng nói râm ran xen kẽ những tiếng cười ha hả. Mọi người như đang rất vui chỉ có một người đứng phía xa với một tâm trạng của người yêu đơn phương.

Cũng đến giờ vào tiệc, những tiếng nói cười nheo nhéo bên tai. Hắn vẫn ngồi một chỗ, yên lặng ngắm nhìn. Không gian tuy chật nhưng hắn sao cảm thấy trống vắng trong lòng. Hắn nhìn cô, vẫn nụ cười ấy, nụ cười khiến hắn mê mẩn những tháng năm học sinh. Hắn ngồi đối diện cô ấy, vẫn nhìn cô. Nhưng mỗi lần cô ấy nhìn hắn là hắn lại nhìn đi chỗ khác. Hắn giả vờ nói chuyện như không muốn cô biết rằng hắn nhìn trộm cô.

Trời dường như càng lúc mưa càng to, mưa vẫn ào ào rơi. Hắn cảm thấy lạnh, hắn lạnh khi nhớ về cô. Hắn lạnh, lạnh trong lòng, hắn nghĩ đến cô, không biết giờ này, cô đang làm gì? Cô có hạnh phúc hay không? Còn hắn, hắn vẫn cô đơn nhưng hắn đã quen với điều đó rồi. Hắn có con đường riêng, con đường không mang tên cô. Một mình hắn ở nơi xa, một nơi không có cô. 

Mọi người trong bữa tiệc rất vui, chỉ mỗi mình hắn, mình hắn. Những câu chúc, những tiếng cười khúc khích. Hai ba dô, hai ba dô, hai ba vào,… hắn cùng bạn dô, hắn cũng uống, nhưng càng uống hắn càng tỉnh. Hắn muốn say, để hắn có thể quên hình bóng cô ấy trong tâm trí hắn, chỉ lúc này thôi. Hắn uống, hắn uống? Hắn nghĩ rượu có vấn đề hay sao? Hay vấn đề là ở hắn, hắn rất yêu cô ấy. Càng uống hắn càng nghĩ đến cô nhiều hơn.

Cuộc vui nào cũng có lúc kết thúc. Sau bữa tiệc linh đình trên lớp, cả lớp hắn dẫn nhau ra biển để chụp những tấm ảnh kỉ yếu. Trời đã dần trở về chiều, không khí cũng mát dần, hắn đạp xe phía sau cô, hắn muốn bảo vệ cô. Ánh nắng đã nhạt dần, gió biển đem theo hơi nước khiến mặt hắn, mặt hắn nhơn nhớt vì gió mang theo muối biển. Hắn muốn bảo vệ cô. Hắn nhìn cô, theo dõi cô phía sau, điều đó cũng làm hắn mãn nguyện rồi.

Ra biển, hắn ngồi trên bờ, dõi theo cô nghịch nước. Những cơn sóng gầm gừ phía xa, lăn tăn xô vào bờ. Cô nhảy qua những gợn sóng, lúc này trông cô như một đứa trẻ thích nghịch sóng biển. Gió biển mát rượi, vi vu kêu nghe thật thích tai. Hắn đứng dậy, đi dạo trên những mặt cát biển mềm mại làm sao. Hắn nhặt cho mình một con ốc biển. Hắn muốn đến để đem cho cô gái, như là một món quà kỷ niệm vậy. Nhưng hắn đã không làm thế, hắn lại để ốc trở về với thế giới đại dương như nó đã thuộc về. Hắn ném ốc xuống biển, và nhìn biển một cách đầy xa xăm. Hắn ngồi xuống, dùng tay viết lên bãi cát một trái tim có viết tên hai đứa mình. Sóng biển ập vào một cách bất ngờ, đã cuốn theo trái tim đó đi mất. Hắn lại suy tư ra nhìn biển và suy nghĩ rằng: “Tình yêu của mình cũng thế sao? Hãy để biển cuốn đi”. Hắn để tình yêu trong lòng

Đến giờ, ngoài trời vẫn còn mưa, mưa vẫn không nhỏ đi mà mỗi lúc một lớn hơn. Sao hôm nay, trời mưa lâu thế. Trời như hiểu được lòng con người, hắn vẫn viết miệt mài. Hắn nhớ về người con gái mà hắn đã từng yêu. 

Tình yêu đơn phương luôn là tình yêu của sự hy sinh nhiều nhất. Hy sinh bản thân để người nửa kia được hạnh phúc. Luôn dành cho người mình yêu những thứ đẹp nhất cho dù tình yêu đó có được đáp lại hay không? Đó chính là thứ tình yêu đẹp nhất trong các loại tình yêu.





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Than

Nghệ Thuật Làm Chủ Tâm Trí Bản Thân

I Love My Family

Từ việc cắt tỉa cây cảnh đến nghệ thuật buông bỏ

Tha hay không tha? Lòng vị tha còn tồn tại....

Hành trình của loài cá hồi

BƯỚC THEO NGÀI

Tôi là một kẻ khùng

Mục đích sống

Gửi em... Người con gái tương lai