NHỮNG NGƯỜI CHỊ TUYỆT VỜI



Xin gửi đến chị, người luôn đồng hành, hỗ trợ em, đồng hành cùng em trong cuộc đời những lời chúc ý nghĩa nhất.
Nếu nói về gia đình, thì có rất nhiều lời để nói, nói bao nhiêu cho bằng hết. Gia đình là tổng hợp của những gì tốt đẹp mà các thành viên dành cho nhau. Những hoài niệm chưa phai, mà cũng chẳng phai bao giờ, chỉ vì nó đã đi vào trong vô thức của mỗi người. Nơi đây đã chất chứa những kỉ niệm vui buồn bên nhau. Để rồi khi đi xa, mỗi lần nhớ về ta chỉ còn cười bên nhau trong hạnh phúc.

Hắn sinh ra trong một gia đình có những người chị rất tuyệt vời, thuộc vùng biển quê xa xôi hẻo lánh. Cuộc sống của gia đình mới đầu rất khó khăn, nhưng cũng rất nhiều niềm vui. Mọi người sống yêu thương nhau, cho đến khi hắn được sinh ra đời. Mặc dù không biết cuộc sống trước khi sinh ra như thế nào, nhưng mỗi lần nghe chị kể lại hắn cũng cảm thấy vui vui và thầm cảm ơn vì được sinh ra trong gia đình này. Vậy mà đến giờ hắn mới cảm nhận được.

Ngày trước nghe mẹ nói, hắn cũng có anh trai, nhưng anh đã qua đời, hắn cũng không hỏi lý do. Không sao, gia đình lại một lần nữa vui vẻ và hạnh phúc vì đón thêm một thành viên đó là hắn. Hắn là em út trong một gia đình có 7 chị em. Khi mới sinh ra, vì là con trai nên được các thành viên yêu quý lắm. Nghe chị Ngoãn kể lại rằng: “Hồi đó, mày mới 3 tuổi, mọi người dọa bán mày, hay đem cho người khác nuôi. Tao ra sức bảo vệ, nhất quyết không cho người khác, vậy mà khi mày có răng mày lại cắn tao cái nhớ đời.” Lúc đó còn bé sao mà biết được, chắc chị làm gì nên em mới cắn thôi chứ bộ - hắn thầm nghĩ trong như thế. Nhưng hắn chỉ cười cười cho qua.

Lâu lắm rồi, gia đình không được đoàn tụ đầy đủ, kể từ ngày gần nhất gia đình đoàn tụ cũng đã được 5 năm hơn rồi. Trong 5 năm đã có rất nhiều những thay đổi xoay quanh gia đình hắn, nhưng mà ai cũng yêu thương nhau lẫn nhau trong tương quan.  Những người chị của hắn trông ai cũng xinh và dễ thương. Đối với hắn ngoài mẹ ra, chị là người con gái tuyệt vời nhất khi hắn chưa tìm được nửa kia của mình. Chị chăm hắn như người mẹ thứ hai từ khi hắn xa dời xa mẹ cha để vào nam học tập. Hiện giờ chị hắn, mỗi người đã có cuộc sống riêng, người đi tu, người lập gia đình, chỉ còn mỗi hắn vẫn đơn côi lẻ bóng. Nhưng không vì thế mà hắn cảm thấy cô đơn, vì dù hắn có làm gì thì các chị vẫn luôn ủng hộ, đồng hành và làm nền cho hắn tiến về phía trước. Đó là sức mạnh của gia đình hắn.

Chị - mỗi người mỗi tính, không ai giống ai, người hiền lành, người mạnh mẽ và khiêm nhường, mặc dù có khác biệt nhưng các thành viên vẫn yêu thương nhau. Người ta nói: “Tiền mua không mua được tất cả, nhưng rất nhiều tiền thì sẽ khác”. Còn đối với chị em tôi, dù có rất nhiều tiền thì cũng không thể nào mua được. Điều đặc biệt đến từ gia đình hắn.

Chị hắn đẹp đến nỗi, biết bao chàng trai đã ngã quỵ trước nhan sắc mười phân vẹn mười, không thua kém sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thúy Kiều trong truyện Nguyễn Du. Mỗi lần đi cạnh là hắn lại như được nở mày nở mặt với thiên hạ.

Một buổi chiều, ánh nắng chói chang như xé toang đám mây lơ lửng bay trên bầu trời xanh biếc. Chiếu xuống mặt đất những tia nắng khẽ làm rõ lên những khung ảnh kỉ niệm mà hắn và chị đã cùng tạo nên. Hắn ngồi ở phòng, với một lon fanta hương cam. Từng đợt, từng đợt như thác chảy xuống khe. Mùi vị sao ngọt ngào và quyến rũ như tình cảm mà chị đã dành riêng cho mình. Hắn cảm nhận những giọt fanta còn đọng lại trong cổ họng nghẹn ngào, vui vui khi nhớ về những kỉ niệm. Hắn ngồi trong góc phòng, lặng lẽ nhìn qua khung cửa kính những đoàn xe đang nối đuôi nhau chạy trên những con đường vòng vèo dẫn về đâu. Mặt trời khe khẽ chiếu vào lòng hắn làm sáng cả một căn phòng. Thứ ánh sáng thắp lên động lực và khao khát theo đuổi ước mơ của hắn.
Niềm hạnh phúc của hai người đã xa nhau là vẫn được sự quan tâm và nhắc nhở qua những kỷ niệm vui buồn của nhau – khuyết danh.
Khung ảnh kỉ niệm với từng người, mỗi lúc một sáng dần. Người mà hắn nhớ nhất không ai khác là chị Ngoãn, người đã ở bên hắn và cùng hắn tạo ra nhiều kỉ niệm đẹp. Mỗi khi nhớ về lại là những trận cười sảng khoái. Giờ chị đã có cuộc sống riêng ở một nơi rất xa, nơi không có hắn.

Hắn nằm xuống chiếc giường nhỏ bé, nơi đã cho hắn những giấc ngủ ngon. Hắn mơ màng trong giấc ngủ buổi chiều. Hắn vẫn thường ngủ vào buổi chiều, khi hắn đã mệt nhoài sau một buổi hoạt động tất bật.

Hình ảnh ùa về như dòng thác chảy từ thượng nguồn về hạ. Ảnh sao mà nhiều thế, đúng rồi! sống chung bao nhiêu năm sao không nhiều cho được. Hắn đưa tay vào dòng nước nhặt lên, một khung hình rất quen thuộc. Hắn nhìn thấy chị trong bức ảnh đang di chuyển. Một đứa bé được mẹ bảo qua chị chỉ bài. Lúc đó, chị học rất giỏi, còn nó thì không được giỏi cho lắm. Hắn. Chị cũng rất từ tốn dậy bài cho mình, nhưng mỗi lần chỉ là một lần bị véo tai. Màu hồng đỏ xuất hiện từ hai tai của hắn. Hắn ức chế không nói được câu nào. Đành ngậm ngùi về chỗ học và nói to lên một câu: “Từ lần sau, không thèm nhờ chỉ bài nữa, bố tự học”. Hồi đó mà lớn như bây giờ chắc gì đã véo tai được hắn.

Hắn nở một nụ cười trên mặt, nụ cười vui vẻ khi nhớ về kỉ niệm đó. Hắn bỏ lại khung ảnh, để nó trôi theo dòng nước chảy ra biển lớn. Một biển toàn kỉ niệm. Chúc chị hạnh phúc với cuộc sống của mình.

Người hắn bắt đầu ấm áp, hạnh phúc hơn khi những kỉ niệm tiếp tục rơi xuống từ trên một cái cây cổ thụ đã già cỗi đã được ba mẹ trồng cách đây bao nhiêu năm. Mỗi khi hắn và chị gặp nhau là những chồi lộc chớm nở. Kỉ niệm cũng giống như lá trên cây. Có lá non, lá xanh, và những lá vàng rụng dần dưới gốc cây. Cây cổ thụ già cỗi chắc cũng bằng độ tuổi của chị ấy nhỉ. Từ khi chị sinh ra cũng là lúc ba mẹ đã gieo cây kỉ niệm cho chị rồi. Lá vàng rơi nhè nhẹ vào lòng bàn tay của hắn. Những nhân vật di chuyển, hắn nhìn thấy một bé trai hào hứng chờ chị Thắm. Chiếc lá đã vàng và rơi rụng không như những chiếc lá còn xanh và non trên cây, có lẽ kỉ niệm này đã rất lâu, rất lâu rồi! Hắn chỉ nhìn thấy một đứa bé đang chờ mong chị nó về. Một đứa bé trai nhỏ dễ thương đang chờ chị về để cho kẹo nó ăn.

Hắn đi, hắn cứ đi, hắn bước đến thảo nguyên rộng lớn. Một thảo nguyên toàn cỏ xanh ngắt và những đàn trâu đang ăn cỏ. Những đàn trâu nối đuôi nhau chạy lô đùa trên bãi thảo nguyên rộng lớn không người trông. Hắn ngồi xuống nơi ngắm nhìn những chú chim đại bàng đang xả cánh cất cao trên bầu trời xanh ngắt cao mãi, cao mãi. Ước một ngày nào đó hắn có thể lên được tới đó. Từ xa hắn nhìn thấy một cánh chim đang tiến tới. Mỏ của nó đang cắn một thứ gì đó, lao thẳng tới hắn. Hắn sợ, nhìn chú chim rất lớn, lớn hơn cả người hắn, đến và đưa cho hắn một khung ảnh. Khung ảnh này không nhỏ như những khung ảnh trước, nó to, và lớn khiến hắn không thể đỡ được trên tay. Hắn chỉ có thể để trên cỏ để ngắm nhìn mà thôi.

Hắn nhìn chị Lan đang bị tụi hắn khóa cửa không cho vào nhà. Vì cái tôi đi chơi với trai mà không mang đồ ăn về. Đi chơi với trai về không có quà cũng là cái tội. Những đứa em hư đốn đã nhốt chị bên ngoài nhà như thế. Chị đang đập từng con muỗi, đã 30 phút trôi qua, không đứa nào mở cửa. Một tiếng gọi thất thanh trong tuyệt vọng của những đứa em đang cười nói vui vẻ. Một màn đêm như đen tuyền ở ngoài cửa, những chú muỗi vẫn không ngừng dừng công việc của mình lại. Cái đốp tay mỗi lúc một nhiều và to hơn. Thấy thương hắn đã mở cửa cho vào.

Cũng đã được hồi lâu, hắn mơ màng thức dậy trong khung cảnh chiều tối của một ngày sắp sửa đã qua. Hắn không muốn thức dậy, chỉ muốn mơ màng tiếp trong những bức tranh kỉ niệm của từng người. Hắn vẫn còn chị, những người chị khác, nhưng không thể hắn đành hẹn lần khác. Hắn dậy và chuẩn bị đồ ăn tối.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Than

Nghệ Thuật Làm Chủ Tâm Trí Bản Thân

I Love My Family

Từ việc cắt tỉa cây cảnh đến nghệ thuật buông bỏ

Tha hay không tha? Lòng vị tha còn tồn tại....

Hành trình của loài cá hồi

BƯỚC THEO NGÀI

Tôi là một kẻ khùng

Mục đích sống

Gửi em... Người con gái tương lai